Những cơn mưa bụi lay lắt, mang theo cái se lạnh và đôi chút cảm xúc miên man. Lẫn đâu đó là những hoài niệm về quãng đời thăng trầm, tự nhủ lòng " cuộc sống mà, cố gắng lên".
Tuổi trẻ ai chẳng có ước mơ, hay còn gọi là những niềm đam mê vậy. Thậm chí có những kẻ muốn dời non lấp bể, tên tuổi ghi danh. Tôi mơ đến những cuộc phiêu lưu, in dấu chân trên non xanh biển bạc. Thời thơ ấu khó khăn vất vả nhưng nhìn đời thật đẹp, chưa bao giờ có những hoài nghi về tình thương yêu của nhân loại.
Càng lớn, tôi càng hoài nghi. Và càng hoài niệm. Có giai đoạn tôi nghi ngờ tất cả, nghi ngờ sự công bằng của xã hội, nghi ngờ tính chính xác của những bài học phổ thông.... Nhiều đêm loay hoay trong mộng mị tôi thấy dường như tất cả bạn bè người thân đều quay lưng bỏ đi. Niềm tin tàn lụi, nhen nhúm trong tư tưởng là sự tàn nhẫn cố hữu. Bấu víu vào đó để tìm kiếm lẽ sống. Đôi khi, tôi sống bằng hoài niệm, sống với quá khứ vậy.
Tôi thích mưa, không màu mè sáo rỗng. Chỉ là thích vậy thôi. Tôi thích những ngày âm u mưa bụi bay lất phất. Hay tôi thích những trận mưa rào ngập đường ngập phố. Tôi song hành với cái sở thích quái đản đó hơn ba chục năm trời. Nhớ mười hai năm trước trong cơn mộng mê tôi thường thấy mình đi dưới mưa bụi trên con đường xa lạ. Giấc mơ thỉnh thoảng lặp lại hơn một thập kỷ. Tôi lấy tên mưa bụi là vì thế.
Thời sinh viên có cô bạn viết vào vở của tôi rằng " Cuộc sống như chiếc gương, nó sẽ cười với bạn nếu bạn cười với nó". Nghe như là đơn giản, tưởng chừng như dễ lắm. Nhưng cười đâu phải dễ với kẻ hay hoài nghi về hạnh phúc.
Đôi khi loáng thoáng một khoảng lặng, và trong tâm hình thành chữ "lạc". Lạc lõng, lạc loài, và lệch lạc cả tư tưởng. Trách ai? Hay tôi tự trách mình sinh nhầm thời. Bươn trải, bôn ba với cuộc sống cơm áo gạo tiền. Bao ước mơ còn dang dở đều xếp lại. Những phần ngạo khí đành tiêu tan, và phải lụy nhân thế. Nhiều khi tự thấy xấu hổ bản thân mình.
Cái mà cả đời con người truy cầu thường là sự bình an. Vì bình an mà con người cả đời tranh đấu. Muốn tĩnh thì phải động vậy thôi. Tôi chẳng bao giờ mơ dời non lấp bể. Chỉ mong có cuộc sống bình an để viết lại những ước mơ còn dang dở. Những thử hỏi ai có thể bình an được khi sống trong guồng quay của cơm áo gạo tiền? Ăn bằng gì và ngủ ở đâu. Chỉ đơn giản vậy thôi mà cả đời quay cuồng trong dòng đời nghiệt ngã, bình an dần trở thành thứ xa xỉ, rồi xa lạ.
Mỗi con người sinh ra đều mang một số phận khác nhau. Hình như số phận của tôi là một cuộc đời lay lắt. Tôi yêu nghệ thuật, nhưng chẳng dám, cũng chẳng đủ tự tin để cả đời hi sinh vì nó. Làm thơ, viết văn, vẽ, chơi đàn, ca hát tôi đều lọ mọ để học. Đam mê đấy, nhưng chẳng đủ bản lĩnh để theo đuổi. Ghét cay ghét đắng những toan tính lọc lừa. Nhưng đó lại là thứ do luật định trời ban.
Tình yêu thương cạn dần nhường chỗ cho những toan tính ích kỷ. Đôi khi thấy xót xa, thương những mảnh đời bất hạnh. Muốn giúp lắm nhưng lực bất tòng tâm. Lâu dần làm cho tâm hồn trở nên chai sạn và trơ khấc.
Đời người như bóng bạch câu qua cửa sổ. Trăm năm có là bao?