Thứ Bảy, 3 tháng 7, 2010

Đêm

 


Tàn canh ngồi góp nỗi buồn
Đếm từng kỷ niệm thả hồn bơ vơ
Đẩy đưa bao nỗi trông chờ
Hồn bay theo gió để mơ về người


Quỳnh hương tỏa ngát ai ơi
Gió đưa thoảng thoảng gọi thời ấu thơ
Người ơi! biết đến bao giờ?
Tình xưa nối lại, đường tơ cùng về


Mộng vàng ! dệt suốt cơn mê
Đường xưa còn đó, lời thề đi đâu?
Mình ta , ôm nỗi u sầu
Mơ ngày trở lại , dìu nhau lối về


                     TQT                         


 

Tin buồn từ ngày mẹ cho mang nặng kiếp người......






 


Em đứng lên gọi mưa vào hạ, từng cơn mưa..... , từng cơn mưa........, mưa thì thầm dưới chân ngà ...........


Lâu lắm rồi, không tìm được một phút bình an .


Thi sĩ Xuân Diệu đã chẳng có câu thơ


"Thà một phút huy hoàng rồi chợt tẳt


Còn hơn buồn le lói suốt trăm năm"


Có thể không, có thể tìm được phút huy hoàng  ít ỏi ấy?


Sao không vô tư mà sống, sao cứ phải mang nặng những nỗi buồn, để rồi ngồi nhìn lại những gì đã qua, mà than thở?


Nhưng khổ cái, muốn vui lắm chứ, nhưng có thể được không, khi nhìn con đường phía trước mà ngần ngại, liệu có được không, khi trót sinh ra đã mang trong mình cái tính kiêu ngạo, không chịu xin xỏ hay hạ mình trước người khác?


Khổ thật. dường như trong cuộc sống, để công việc suôn sẻ và tốt hơn thì phải hạ mình xin người khác, và những người kia dường như thích thú được như vậy , bản thân mình dường như cũng chẳng khác gì họ khi có người cầu xin mình điều gì , ? sao con người  sống với nhau cứ phải thế nhỉ? sao họ không bao dung, không sẵn sàng giúp đỡ người khác khi họ gặp khó khăn, mà cứ phải chờ người ta cầu xin nhỉ?


Hay cuộc đời là vậy, sinh ra, sống , và tồn tại là phải thế?


Cuộc sống cứ như vậy thì xin lỗi cụ Xuân Diệu chứ, lấy đâu ra phút huy hoàng???


Cuộc đời cứ như vậy đấy, đếm từng ngày trôi qua,  vô tình, hờ hững, bức xúc, dữ dội ,với những công việc bề bộn, chẳng đâu vào đâu và làm mãi không xong


Làm gì? Cả 4 mùa, vẫn thế, năm này qua năm khác vẫn thế, Mùa đông thì lạnh, mùa xuân thì ấm, mùa hè thì nóng, mùa thu dịu mát hơn, cứ thế, tháng này qua tháng khác, mùa này qua mùa khác, năm này qua năm khác, đôi khi chỉ muốn cuộc sống bình an, nhưng hỡi ôi, đã từ lâu rồi có muốn cũng chẳng được


Xin đừng, đừng bảo rằng mình mệt mỏi quá, đừng buông xuôi nhé ! rồi thành công sẽ đến, có lẽ không xa nữa đâu!


 


 


 

Tôi Ơi Đừng Tuyệt Vọng





 

Con diều bay, mà linh hồn lạnh lẽo 


Con diều rơi, cho vực thẳm buồn theo


                   (TCS)                             


Phàm sống trên đời, con người ta ai chẳng có nỗi lòng thầm kín, có những điều mà suốt đời phải vùi sâu, chôn chặt . Đôi khi trong cuộc sống thường nhật luôn tỏ ra mạnh mẽ , kiêu ngạo , rồi đêm tối lại muốn lui về một nơi nào đó, tìm kiếm một chút bình an cho tâm hồn .


Không loại trừ khi con người ta gặp thất bại , rồi nhìn thành công của người khác mà buồn, Rồi tự an ủi, thôi thì là định mệnh , buồn cũng chỉ đến thế mà thôi, vui lên đi, ngẩng cao đầu và kiêu hãnh .


Tuổi trẻ ai mà chẳng có những ước mơ ! Chẳng ai muốn làm một hạt cát nhỏ nhoi trong xã hội, rồi tàn lụi theo tháng năm ! Ai mà chẳng muốn mình làm nên một cái gì đó, để người ta tưởng nhớ đến mình


Cũng như T. Ngày xưa T thường mơ ước sau này mình sẽ có những đóng góp và cống hiến cho đất nước . Xây dựng công trình Thủy Lợi cho bọn trẻ  đi học khỏi phải qua sông bằng những con đò nguy hiểm  .....Nói đến những ước mơ thì nhiều lắm . Nhưng giờ T biết . Có lẽ T. chẳng bao giờ thưc hiện nổi một chút gì, dẫu chỉ là nhỏ nhoi, cuộc sống thường nhật đua chen dường như làm T. trở nên thực dụng và chai sạn . Phải chăng là do định mệnh ngăn cản? không muốn T thực hiện mơ ước của mình?


Lạ nhỉ? có những cái gì sau giấc mơ? ! nhiều đêm thảng thốt tỉnh dậy , mồ hôi ướt đẫm, thấy mắt mình cũng ướt,? mình khóc à? 16 năm nay mình có khóc bao giờ đâu??


Đêm nào cũng vậy ! Cố ru, cố mời giấc ngủ đến với mình . Bỗng dưng thoáng tiềm thức từ xa xưa hiện về .nhưng chỉ một chút thôi, rồi nhẹ nhàng tan biến, có níu kéo cũng chẳng được.


Mộng! điều tất yếu của con người! Có những người luôn luôn có giấc mơ đẹp! Giấc ngủ bình an, !Lại có người chỉ gặp ác mộng .Giật mình tỉnh giấc , thảnh thốt và sợ hãi.


Khổ đau và Hạnh Phúc luôn trái ngược nhau , nhưng kì lạ thật, hai thứ đó luôn song hành trong cùng một thân thể con người


Cuộc sống nhiều khi là lạ thế nào ấy! nhiều khi mình làm những việc mình cho là tốt thì thường hay gặp rủi ro, buồn cười! Chỉ lợi mốt điều là mình không cảm thấy căn rứt vì mình không làm người khác phải buồn!


Có đôi khi! Cảm thấy lòng quạnh hiu, trống vắng , buồn đến cùng cực ! Có những lúc thấy cuộc sống vô vị, chẳng còn ý nghĩa, chẳng có chút thi vị nào! Những lúc như vậy thật đáng sợ! Đáng sợ gấp nhiều lần những khi gặp thất bại nhưng còn có cái để mà tìm tòi, để mà níu kéo


Tuyệt vọng ! điều thường thấy ở những con người sống nội tâm , đó là thời điểm mà người ta cảm thấy cuộc sống chán ngắt, không còn chút hơi ấm, không có được sự sẻ chia, an uit. Không có nổi chút thành công cũng như một chút bằng chứng thể hiện cho ước mơ của mình. Khi đó người ta sẽ làm nhiều cách, có người tự tử, có người đi lang thang......


Còn đối với T? quen rồi ! Mỗi khi T buồn T thường nghe Khánh Ly hát khúc ca" Tôi ơi! đừng tuyệt vọng" của nhạc sỹ họ Trịnh ! mỗi lần nghe như vậy, T cảm thấy mình mạnh mẽ hơn


Cảm ơn Trịnh Tiên Sinh


Can đảm và mạnh mẽ lên nào, dẫu rằng con đường phía trước đầy chông gai, nhưng tin chắc một ngày mình sẽ thành công!

Thứ Năm, 1 tháng 7, 2010

Tháng 7

Tháng 7 , T. sắp bước sang tuổi mới ! tuổi 27, sắp" tam thập nhi lập" rồi.
Cảm ơn H. ! cảm ơn tất cả những người bạn đã đọc và cho T những lời chân thành.

Có khi T. phải thu xếp lại ! phải xem xét lại mình.
Nghỉ ngơi thôi, phải nghỉ ngơi một thời gian cho tâm bình an.