Thứ Tư, 24 tháng 11, 2010

Nếu Thời Gian Quay Trở Lại

Gió đông qua ! Trời trở lạnh rồi, khoác áo vào đi ! Em nhé

Gió xưa nay vẫn vô tình , mà sao ta cứ huyễn hoặc rằng gió ân cần lắm , Gió chợt đến rồi chợt đi, mà sao cứ tưởng rằng gió là vĩnh cửu ???

Gió thoảng qua, gió mang kỷ niệm ùa về

 

Nếu thời gian quay trở lại !

Nếu thời gian quay trở lại , ta sẽ không kiêu kì ngạo nghễ bỏ mặc em đoạn đường xa

vắng lạ lẫm, phải không? Nếu thời gian quay trở lại, ta sẽ dìu em đi hết con đường đó ,và ta sẽ nói với em những lời ngọt ngào, chân thành !

Nếu thời gian quay trở lại , ta sẽ không hờ hững bỏ mặc em trong chiều đông lạnh lẽo nữa, phải không? Ta sẽ dừng lại và khoác lên vai em chiếc áo gió mỏng manh của tuổi mười lăm thơ dại !

Nếu thời gian quay trở lại , ta sẽ không vô tình mạnh bước dưới trời mưa tầm tã. Ta sẽ cùng em đứng dưới mái hiên nhìn những hạt mưa bay, nhìn bong bóng vỡ, và đếm thời gian, phải không em ! Ngày ấy, và bây giờ, ta vẫn yêu mưa, vẫn mong chờ những cơn mưa đầu mùa .

Nếu thời gian quay trở lại, ta sẽ không quay mặt đi , hờ hững nhìn em khi em gục đầu mệt mỏi, Mà sẽ nâng em dậy chăm sóc cho đến khi em khỏe lại và dành cho ta nụ cười biết ơn... vụng dại !

Nếu thời gian quay trở lại? , nếu thời gian quay trở lại? ta sẽ sống tốt hơn, sống hiền lành và có ích , phải không em ??

Nếu thời gian quay trở lại, ta sẽ không đua đòi, không đánh lộn, không trấn lột, không bỏ nhà đi bụi nữa , phải không??

Em ơi! giờ nhìn lại có thấy gì đâu? Cuộc đời có nghĩa lý gì đâu?Có chút gì cho riêng mình đâu?

Ta biết rằng thời gian sẽ chẳng bao giờ quay trở lại, thời gian vô tình , trôi như nước qua cầu , và ta- ta mong đợi gì?- Cái gì là vĩnh cửu

Tha thứ nhé ! Ngàn lần xin lỗi

Hãy vùi sâu, chôn chặt kỷ niệm cho tâm bình an!

Thứ Tư, 10 tháng 11, 2010

Chiều-Phai

Chiều Phai
------
Chiều buông lơi..
Lặng bóng người
..........
Tôi về!
Tìm ai?
Đợi chờ ai?
-----------------
Gió heo may
Lá cỏ úa!
................
Bông hoa may tàn
Nắng chiều vàng vọt
Cánh chuồn chuồn
Đậu lên nhánh cỏ .
Con dế cất tiếng ca
Rộn rã !

Tôi về
Nghe tiếng vịt kêu chiều
Dòng sông nhỏ
Con đò trôi
Lao xao sóng vỗ...

Tóc dài bay lơ thơ trong gió
Tôi về- tìm ai? - đợi chờ ai?

---------------------
10_11_2010
TQT

Ai nói rằng ... Biển người chìm nổi, chỉ có tình duyên là vĩnh cửu ???

Thứ Ba, 24 tháng 8, 2010

Em Đi Bỏ Mặc Con Đường






----------------------------------------------------------------------------







 

Bỏ mặc căn nhà, bỏ mặc tôi
Bỏ mặc nơi đây, bỏ mặc người
Bỏ trăm năm sau, ngàn năm nữa
Bỏ mặc tôi là, tôi là ai

Em đi bỏ lại con đường
Bờ xa cỏ dại, vô thường nhớ em
Ra đi,em đi bỏ lại dậm trường
Ngàn dâu cố quạnh, muôn trùng nhớ thêm

Bỏ mặc đêm dài, bỏ mặc tôi
Bỏ mặc gian nan, bỏ mặc người
Bỏ xa xôi yêu và gần gũi
Bỏ mặc tôi buồn giữa cuộc vui

Bỏ mặc mưa về, bỏ chiều phai
Bỏ mặc hư vô, bỏ ngậm ngùi
Bỏ đêm chưa qua, ngày chưa tới
Bỏ mặc tay buồn không bàn tay

Bỏ mặc vui buồn, bỏ mặc ai
Bỏ mặc chân không, bỏ mặc người
Bỏ tôi hoang vu và nhỏ bé
Bỏ mặc tôi ngồi giữa đời tôi


                       TCS

Chủ Nhật, 22 tháng 8, 2010

Rồi sẽ có một ngày ta ngoái lại






Rồi sẽ có một ngày ta ngoái lại
Bạn bè ơi, khi ấy có còn nhau
Cơn lốc đời đưa đẩy bạn về đâu
Ta ngoái lại tìm nhau, e mất dấu

Ta ngoái lại tìm nhau, mong ẩn náu
Góc bạn bè yên ấm cảm thông ơi
Ta ngoái lại rụng rời đôi cánh mỏi
Góc bạn bè tin cậy, bớt chơi vơi

Ta ngoái lại tìm nhau, đừng sỏi đá
Đừng dập vùi chi nữa trái tim hoang
Thôi đừng nhớ đừng quên đừng xa vắng
Xin một lần tha thứ thuở lang thang

Tha thứ nhé bạn ơi ngày cay đắng
Ta quẩn quanh nuôi giữ xót xa mình
Tha thứ nhé những niềm vui không vóc dáng
Thủa đam mêm bè bạn khuất xa dần…

Rồi sẽ có một ngày, sau tháng ngày dâu bể
Chúng mình cùng ngoái lại tìm nhau
Ta nói yêu thương khi mắt đổi thay màu
Bàn tay héo cầm lâu cho ấm mãi

Trái tim héo, nụ cười xưa dẫu héo
Chỉ xin đừng tàn lụi chút niềm tin
Dẫu mong manh vụn vỡ chẳng nguyên lành
Xin hãy có một ngày nhen nhúm lại.
                                        Đinh Thị Thu Vân

  Đọc lại một chút ,., đi

Thứ Năm, 19 tháng 8, 2010

Bộ Tứ Đại Mỹ Nam ( hàng sưu tầm)

Bộ Tứ Đại Mỹ Nam


Phan An – Nét đẹp Tuấn tú


Lan Lang Vương – Nét đẹp đầy nữ tính nhưng anh dũng


Vệ Vương Giới – Nét đẹp như ngọc như ngà


Tống Ngọc – Mỹ nam biết ăn nói, tài năng văn học




Phan An



Phan An không hổ danh là người tuấn tú nhất bởi mọi người thường nói ” đẹp tựa Phan An” để ngợi khen nét tuấn tú của người đàn ông. Nói vậy thì anh ta đẹp đến mức nào? Sử sách đề cập đến vẻ đẹp của Phan An chỉ với 3 từ ” Mỹ tư nghi”. Thế thuyết tân ngữ có chép, mỗi lần Phan An dạo phố, bao giờ cũng có nhiều thiếu nữ vây theo, và phong thái của Phan An khiến họ phải theo đuổi. Các cô người thì tặng hoa. người tặng trái cây. Mỗi lần về đến nhà, Phan An mang đầy quà về, đó cũng chính là nguồn gốc của điển cố ” Ném quả đầy xe”


Song cuộc đời Phan An không tươi sáng như gương mặt được mọi người ái mộ. mà ngược lại, bị phủ kín bởi gam màu tối. Đường đời anh đi vô cùng trắc trở. Đương thời không được trọng dụng, cuối đời thì phò tá cho Giả Nam Phong và cháu của hắn là Giả Mật. Giả Nam Phong muốn phế truất thái tử, Phan An không may bị cuốn vào vòng xoáy âm mưu này. Lần nọ, sau khi thái tử uống say, Phan An được yêu cầu viết một bài văn tế thần, rồi để cho thái tử chép lại. Thái tử say rượu, tinh thần bấn lọan, trông gà hóa cuốc, chép liền một mạch. Sau khi lấy lại bản chép tay của thái tử, Phan An chỉnh sửa đôi chút, biến nó thành bài văn mưu phản, làm cho thái tử bị phế truất, và mẹ của thái tử cũng bị xử tử. Tuy gian kế thành công, Phan An rốt cuộc cũng không gặt hái được gì. Sau vụ nổi lọan của 8 vị thân vương. Triệu Vương Tư Mã Luân đọat quyền thành công, lập tức bắt Phan An tru di tam tộc.



Lan Lăng Vương



Lan Lăng Vương, người đời Bắc Triều, là một trong những mỹ nam để lại cho người đời sau nhiều suy ngẫm. Xuất thân trong một gia tộc gắn liền với mùi máu và giết chóc, Lan Lăng Vương có ý chí chiến đấu mãnh liệt, song đã chết một cách oan ức vào thời kỳ đỉnh cao sự nghiệp.


Sử sách chép rằng, gương mặt anh ta xinh xắn, lòng dạ can đảm, trắng tựa mỹ nhân. Nét đẹp của Lan Lăng Vương không phải là nét đẹp mạnh mẽ, mà là nét đẹp đầy nữ tính. Trong môi trường chiến đấu ác liệt, sợ người khác xem thường, vì vậy luôn phải đeo chiếc mặt nạ dữ dằn (hoặc mặt nạ bằng sắt), vì thế đôi khi Lan Lăng Vương không đánh vẫn chiến thắng.


Lan Lăng Vương tuấn tú, anh dũng, yêu binh lính như con mình, sống rất điều độ, gần như hoàn hảo, nhưng điều đó không thể giải thoát anh khỏi cái chết oan uổng của một tuyệt thế mỹ nam.


Một lần, hoàng thượng triệu kiến Lan Lăng Vương nói rằng, khanh tỏ ra rất anh dũng trong chiến đấu, tấn công vào sâu trận địa của địch, rất nguy hiểm. Lan Lăng Vương nhất thời lỡ lời, nói rằng đây là chuyện của gia đình mình. Lời của anh ta làm hoàng thượng đêm không thể nào chợp mắt được, không lẽ hắn ta muốn ra riêng? Như thế chả khác nào có ý soán ngôi sao? Lan lăng Vương là một vị võ tướng, có địa vị cao nên hoàng thượng không thể bỏ qua dễ dàng. Thế là thuốc độc được ngự ban tới tận nhà.


Vệ Vương Giới



Anh chàng này có lẽ là người chết đáng cười nhất trong số tứ đại mỹ nam. Vệ Vương Giới, người đời Nguy Tấn, có nét đẹp như ngọc như ngà. Người hâm mộ nhiều đến nỗi có thể thành lập một quân đoàn, đây là điều hoàn toàn có thật. Một lần ra phố, anh bị các “fan” hâm mộ hết lớp này đến lớp nọ vây chặt. Vệ Vương Giới ngất xỉu giữa phố, mang về nhà không lâu thì qua đời, đây là nguồn gốc của điển cố “nhìn giết Vệ Vương Giới “ . Một bi kịch bắt nguồn từ cái đẹp, làm người đời sau không khỏi bùi ngùi.


Tống Ngọc



Có lẽ Tống Ngọc là người may mắn nhất trong số tứ đại mỹ nam. Theo ghi chép trong “Đăng Đồ Tử háo sắc phú”, Đăng Đồ Tử bẩm báo Sở Vương rằng Tống Ngọc là một mỹ nam, rất biết ăn nói, nhưng bản tính háo sắc, nên đừng bao giờ để hắn đến hậu cung. Nghe như thế, Tống Ngọc liền phản kích. Anh ta tâu với Sở Vương, xin Sở Vương công tâm suy xét, xem anh ta với Đăng Đồ Tử ai háo sắc hơn?


Trước hết, Tống Ngọc trình bày , mỹ nữ trong thiên hạ không đâu sánh bằng nước Sở, mỹ nữ nước Sở không đâu sánh bằng quê hương thần, Mỹ nữ quê hương thần không đâu sánh bằng người đẹp cạnh nhà thần, Đông Lân.


Theo Tống Ngọc thì cô hàng xóm xinh đẹp này [i]nếu cao thêm một phân thì quá cao, nếu bớt đi một phân thì quá thấp; nếu thoa them ít phấn thì quá trắng, thoa them ít son thì quá đỏ. Lông mày thì cong mượt, làn da thì trắng như tuyết, eo thon, răng trắng ( câu này nghe rất nhiều trong film ảnh và truyện Võ Lâm ). Ngay cả một tuyệt thế giai nhân như vậy quan tâm đến thần suốt 3 năm mà thần vẫn chưa xao lòng, thì không lẽ thần là người háo sắc?


Ngược lại, Đăng Đồ Tử không phải là kẻ tốt lành gì. Hắn có người vợ xấu xí, đầu tóc rối bù, lỗ tai dị tật, hàm răng lởm chởm, môi trề, bước đi hụt trước thiếu sau, lại thêm lưng gù, người đầy mụn ghẻ. Đăng Đồ Tử thế mà lại thích cô ta, có liền 5 mụn con. Hoàng thượng thấy không, chỉ cần là phụ nữ thì Đăng Đồ Tử thích ngay, vì thế hắn ta háo sắc hơn thần.


Thực ra, nhìn từ góc độ người đời nay, Đăng Đồ Tử không bỏ vợ là điều đáng khen. Nhưng miệng lưỡi của Tống Ngọc phi phàm, làm cho Sở Vương thị phi lẫn lộn, phán Đăng Đồ Tử là kẻ háo sắc. Bằng phán quyết này, Đăng Đồ Tử phải mang tiếng xấu muôn đời, trở thành danh từ dành cho những kẻ háo sắc.


Tống Ngọc không chỉ có bề ngoài mà còn là một tài năng văn học, có một vị trí đặc biệt trên văn đàn. Tác phẩm tiêu biểu Cửu biện của Tống Ngọc có thể so sánh với Ly Tao của Khuất Nguyên trong lịch sử văn học Trung Quốc. Ngoài ra, Tống Ngọc còn lập cho mình nhiều cái nhất trong lịch sử văn học: là người đầu tiên viết về nỗi bi sầu, cũng là người đầu tiên viết về phụ nữ. Những miêu tả kinh điển về người phụ nữ của Tống Ngọc có ảnh hưởng vô cùng to lớn đến hậu thế như Tào Thực … Nhưng Tống Ngọc không có duyên với quan trường. Vì thời thế biến chuyển, Tống Ngọc cuối cùng phải rời triều đình, về với ruộng vườn, mang đầy nuối tiếc cho đến cuối cuộc đời.

Thứ Bảy, 3 tháng 7, 2010

Đêm

 


Tàn canh ngồi góp nỗi buồn
Đếm từng kỷ niệm thả hồn bơ vơ
Đẩy đưa bao nỗi trông chờ
Hồn bay theo gió để mơ về người


Quỳnh hương tỏa ngát ai ơi
Gió đưa thoảng thoảng gọi thời ấu thơ
Người ơi! biết đến bao giờ?
Tình xưa nối lại, đường tơ cùng về


Mộng vàng ! dệt suốt cơn mê
Đường xưa còn đó, lời thề đi đâu?
Mình ta , ôm nỗi u sầu
Mơ ngày trở lại , dìu nhau lối về


                     TQT                         


 

Tin buồn từ ngày mẹ cho mang nặng kiếp người......






 


Em đứng lên gọi mưa vào hạ, từng cơn mưa..... , từng cơn mưa........, mưa thì thầm dưới chân ngà ...........


Lâu lắm rồi, không tìm được một phút bình an .


Thi sĩ Xuân Diệu đã chẳng có câu thơ


"Thà một phút huy hoàng rồi chợt tẳt


Còn hơn buồn le lói suốt trăm năm"


Có thể không, có thể tìm được phút huy hoàng  ít ỏi ấy?


Sao không vô tư mà sống, sao cứ phải mang nặng những nỗi buồn, để rồi ngồi nhìn lại những gì đã qua, mà than thở?


Nhưng khổ cái, muốn vui lắm chứ, nhưng có thể được không, khi nhìn con đường phía trước mà ngần ngại, liệu có được không, khi trót sinh ra đã mang trong mình cái tính kiêu ngạo, không chịu xin xỏ hay hạ mình trước người khác?


Khổ thật. dường như trong cuộc sống, để công việc suôn sẻ và tốt hơn thì phải hạ mình xin người khác, và những người kia dường như thích thú được như vậy , bản thân mình dường như cũng chẳng khác gì họ khi có người cầu xin mình điều gì , ? sao con người  sống với nhau cứ phải thế nhỉ? sao họ không bao dung, không sẵn sàng giúp đỡ người khác khi họ gặp khó khăn, mà cứ phải chờ người ta cầu xin nhỉ?


Hay cuộc đời là vậy, sinh ra, sống , và tồn tại là phải thế?


Cuộc sống cứ như vậy thì xin lỗi cụ Xuân Diệu chứ, lấy đâu ra phút huy hoàng???


Cuộc đời cứ như vậy đấy, đếm từng ngày trôi qua,  vô tình, hờ hững, bức xúc, dữ dội ,với những công việc bề bộn, chẳng đâu vào đâu và làm mãi không xong


Làm gì? Cả 4 mùa, vẫn thế, năm này qua năm khác vẫn thế, Mùa đông thì lạnh, mùa xuân thì ấm, mùa hè thì nóng, mùa thu dịu mát hơn, cứ thế, tháng này qua tháng khác, mùa này qua mùa khác, năm này qua năm khác, đôi khi chỉ muốn cuộc sống bình an, nhưng hỡi ôi, đã từ lâu rồi có muốn cũng chẳng được


Xin đừng, đừng bảo rằng mình mệt mỏi quá, đừng buông xuôi nhé ! rồi thành công sẽ đến, có lẽ không xa nữa đâu!


 


 


 

Tôi Ơi Đừng Tuyệt Vọng





 

Con diều bay, mà linh hồn lạnh lẽo 


Con diều rơi, cho vực thẳm buồn theo


                   (TCS)                             


Phàm sống trên đời, con người ta ai chẳng có nỗi lòng thầm kín, có những điều mà suốt đời phải vùi sâu, chôn chặt . Đôi khi trong cuộc sống thường nhật luôn tỏ ra mạnh mẽ , kiêu ngạo , rồi đêm tối lại muốn lui về một nơi nào đó, tìm kiếm một chút bình an cho tâm hồn .


Không loại trừ khi con người ta gặp thất bại , rồi nhìn thành công của người khác mà buồn, Rồi tự an ủi, thôi thì là định mệnh , buồn cũng chỉ đến thế mà thôi, vui lên đi, ngẩng cao đầu và kiêu hãnh .


Tuổi trẻ ai mà chẳng có những ước mơ ! Chẳng ai muốn làm một hạt cát nhỏ nhoi trong xã hội, rồi tàn lụi theo tháng năm ! Ai mà chẳng muốn mình làm nên một cái gì đó, để người ta tưởng nhớ đến mình


Cũng như T. Ngày xưa T thường mơ ước sau này mình sẽ có những đóng góp và cống hiến cho đất nước . Xây dựng công trình Thủy Lợi cho bọn trẻ  đi học khỏi phải qua sông bằng những con đò nguy hiểm  .....Nói đến những ước mơ thì nhiều lắm . Nhưng giờ T biết . Có lẽ T. chẳng bao giờ thưc hiện nổi một chút gì, dẫu chỉ là nhỏ nhoi, cuộc sống thường nhật đua chen dường như làm T. trở nên thực dụng và chai sạn . Phải chăng là do định mệnh ngăn cản? không muốn T thực hiện mơ ước của mình?


Lạ nhỉ? có những cái gì sau giấc mơ? ! nhiều đêm thảng thốt tỉnh dậy , mồ hôi ướt đẫm, thấy mắt mình cũng ướt,? mình khóc à? 16 năm nay mình có khóc bao giờ đâu??


Đêm nào cũng vậy ! Cố ru, cố mời giấc ngủ đến với mình . Bỗng dưng thoáng tiềm thức từ xa xưa hiện về .nhưng chỉ một chút thôi, rồi nhẹ nhàng tan biến, có níu kéo cũng chẳng được.


Mộng! điều tất yếu của con người! Có những người luôn luôn có giấc mơ đẹp! Giấc ngủ bình an, !Lại có người chỉ gặp ác mộng .Giật mình tỉnh giấc , thảnh thốt và sợ hãi.


Khổ đau và Hạnh Phúc luôn trái ngược nhau , nhưng kì lạ thật, hai thứ đó luôn song hành trong cùng một thân thể con người


Cuộc sống nhiều khi là lạ thế nào ấy! nhiều khi mình làm những việc mình cho là tốt thì thường hay gặp rủi ro, buồn cười! Chỉ lợi mốt điều là mình không cảm thấy căn rứt vì mình không làm người khác phải buồn!


Có đôi khi! Cảm thấy lòng quạnh hiu, trống vắng , buồn đến cùng cực ! Có những lúc thấy cuộc sống vô vị, chẳng còn ý nghĩa, chẳng có chút thi vị nào! Những lúc như vậy thật đáng sợ! Đáng sợ gấp nhiều lần những khi gặp thất bại nhưng còn có cái để mà tìm tòi, để mà níu kéo


Tuyệt vọng ! điều thường thấy ở những con người sống nội tâm , đó là thời điểm mà người ta cảm thấy cuộc sống chán ngắt, không còn chút hơi ấm, không có được sự sẻ chia, an uit. Không có nổi chút thành công cũng như một chút bằng chứng thể hiện cho ước mơ của mình. Khi đó người ta sẽ làm nhiều cách, có người tự tử, có người đi lang thang......


Còn đối với T? quen rồi ! Mỗi khi T buồn T thường nghe Khánh Ly hát khúc ca" Tôi ơi! đừng tuyệt vọng" của nhạc sỹ họ Trịnh ! mỗi lần nghe như vậy, T cảm thấy mình mạnh mẽ hơn


Cảm ơn Trịnh Tiên Sinh


Can đảm và mạnh mẽ lên nào, dẫu rằng con đường phía trước đầy chông gai, nhưng tin chắc một ngày mình sẽ thành công!

Thứ Năm, 1 tháng 7, 2010

Tháng 7

Tháng 7 , T. sắp bước sang tuổi mới ! tuổi 27, sắp" tam thập nhi lập" rồi.
Cảm ơn H. ! cảm ơn tất cả những người bạn đã đọc và cho T những lời chân thành.

Có khi T. phải thu xếp lại ! phải xem xét lại mình.
Nghỉ ngơi thôi, phải nghỉ ngơi một thời gian cho tâm bình an.





Thứ Tư, 30 tháng 6, 2010

Mưa

Tối nay khéo lại mưa, mình yêu mưa mà ........


Lâu lắm rồi ít hỏi thăm đến bạn bè, .... Tuấn sắp cưới rồi đấy, thế là chú sắp mất tự do rồi , hì ! mừng cho bạn nhé , cầu chúc 2 vợ chồng bạn trăm năm hạnh phúc , hi hi


Xin lỗi nhé, dạo này thấy mệt mỏi quá, T 27 rồi , thấy cũng nản, dạo này T cảm thấy buồn lắm, thấy cuộc sống cứ vô vị ra sao ấy, có lẽ T căng thẳng quá, cần  nghỉ ngơi thôi


Hì, mình  mạnh mẽ lắm mà  


1,2,3 ....


3 tiếng rồi


Cuối cùng vẫn không mưa


buồn cười, trời như muốn trêu  mình không vậy đó


Dạo này mình làm sao ấy nhỉ, sao cảm thấy bất mãn và thù hận cuộc sống ghê gớm ,


Than ôi ! đêm trước mơ thấy Cha về , Cha ơi thế là 17 năm rồi Cha nhỉ !


Con vẫn nhớ ngày xưa Cha thương con như thế nào ! Khổ thân cha , cả đời lận đận


Cha biết không ! 17 năm nay con có được như người ta đâu


Từ hồi không còn cha, thân phận con như sâu kiến ! Cuộc sống chẳng công bằng với con


Con ráng sức vùng vẫy để đòi công bằng, và rồi dường như tính cách con trở nên lập dị ,


Gía như còn cha, chắc  con sẽ biết mình đi như thế nào, dù đúng hay sai !


Gía như còn cha, chắc cha sẽ vẫn bênh vực con khi con gặp thất bại


Cha ơi! 17 năm nay con trải qua biết bao nhiêu thất bại ? con không nhớ, ... nhưng con nhớ rõ lắm là sau mỗi thất bại con  gần như không được một lời an ủi từ người khác!


Cũng tại con kiêu ngạo quá, phải không cha??


............................................................................


Con chờ thời vận !


 


 


 


 


 

Chủ Nhật, 27 tháng 6, 2010

Thương chị.... ( viết cho chị Ngọc.....)

Lau đã trổ bông


Chị tôi đứng một mình bên bờ dậu


Thả tóc dài bay lơ thơ theo gió


Chị ngồi trải tóc vào mây


 


Tuổi mười lăm chị chìm vào mộng ước!


Rồi mang bao đắng cay


Bao biến cố cuộc đời!


Khổ chị tôi vẫn sống trong ảo vọng!


Tưởng đâu số phận đã an bài


Tưởng đâu cuộc đời con gái


Trôi đi bình yên như muôn thủa


Chị ngồi ngẫm xót thương mình


Chị tôi hát


Chị tôi chờ


Chị tôi buồn


Chị tôi khóc


Nước mắt chị  chảy dài vào đắng cay


Thương chị khi xa nhà


Không lời đưa tiễn


Chị ngậm ngùi ngắm hoa xoan rụng xuống


Chị xót xa nhìn em về trong chiều mưa rơi


Hoa xoan rụng


Chị tôi ra đi


Một lời chị khóc thương em


Nhớ cây lau trổ bông


Chị chia cho em một nửa


Nhớ từng cọng cỏ gà xưa


Từng nhánh củi chị mang về


Từng cuốn sách


Từng dòng chữ vụng dại chị viết cho em


Thương chị ngày chị lấy chồng


Trời mưa dai dẳng


Chị gục đầu chị khóc


Xót xa.............


Chị tôi qua thời con gái lâu rồi


Mười hai bến nước cũng đi vào dĩ vãng


Chiều nay


Hà Nội đổi gió


Đưa em về, về với tuổi thơ


Đứng trên núi nhỏ đợi chờ


Tha thiết gọi ... chị ơi


 


Ngày xưa


Chị cõng em trên bờ vai còm cõi


Chân em đau !


Chị khóc


Nước mắt chị nhỏ xuống


Làm em càng thấy xót xa


Chị cùng em ngồi chờ đợi cha về


Em tủi thân


Em khóc


Thương chị , thương em !


 


Thôi nhé chị ơi


Thân em lận đận


Phận em long đong


Chị đừng nghĩ làm gì


Chiều nay.....nguyện cầu


Chị tôi hạnh phúc


                TQT-QN


 

Thứ Bảy, 26 tháng 6, 2010

Nặng Lòng

Gom góp lại những kỷ niệm ! để mang buồn vào đêm.......


Bỗng dưng dạo này cảm thấy mình cô đơn quá ..


Vẫn thường hay gặp ác mộng, đêm qua mơ thấy mình bị săn đuổi ....


Cứ thấy trống vắng làm sao ấy , trước cũng thế và bây giờ vẫn thể, phải chăng lòng đã nguội lạnh với tình cảm rồi !


Ngồi than thở mãi , cũng chỉ vậy thôi T. à , ,,


Cuộc đời dường như gói gọn trong hai chữ, Thành và Bại


Kể ra thì cũng có đôi chút thành công hiêm hoi, nhưng những khi đo lại vui quá , nhiều người để chia sẻ quá :)


Còn khi gặp thất bại thì sao?  Một đôi lời an ủi của người thân, ... ha ha ! đợi đấy nhé, lúc đó T. chỉ là hạt cát nhỏ nhoi, những gì T. trải qua chỉ là con muỗi, ngồi mà ngậm đắng nuốt cay :))


Nói vậy thôi, không có gì có thể làm cho T. gục ngã đâu ! T vẫn tồn tại và vẫn ngẩng cao đầu với thiên hạ


Dù sao T . vẫn sống tốt, vẫn sống khỏe.... sông có khúc.....


Cố gắng lên nhé, đừng tuyệt vọng


Xin lỗi nhé, những người đã vì T. mà buồn phiền ! T. thật sự không muốn mọi người buồn đâu, ngàn lần T xin lỗi ...! Cực chẳng đã ,bởi vì có những cái mà không thể làm khác được.


Dù sao T. vẫn không cảm thấy hổ thẹn với lòng mình


 


 


 

Thứ Năm, 24 tháng 6, 2010

Trở Về ( Gửi chị......)

Chị ba con em tìm thấy lá, xòe tay phủ mặt chị không nhìn


                                                                                                     Hoàng Cầm         




Em trở về nơi hò hẹn năm xưa


Con sông nhỏ oằn mình vào nỗi nhớ


Cánh chuồn khiêng nắng qua trong bỡ ngỡ


Thảng thốt buồn ! em thầm gọi , ... chị ơi !


 


Cánh đồng làng xanh mướt đón mưa rơi


Đợi em về ! Gió thơm mùi cuống rạ


Chú dế nhỏ hát bài ca rộn rã


Kí ức ùa về , như  ve vuốt tuổi thơ


 


Nước qua cầu .... chị ơi ! Đến bao giờ !


Ngày xưa ấy , lại về trong mộng ước


Em cầu nguyện , thở than rồi lặng bước


Trách gì chị đâu , mộng vỡ tình xa


 


Chiều đổ mưa bao mộng ước vỡ òa


Thở than mãi, rồi đi vào hoài niệm


Còn mình em, chiều nay thầm cầu nguyện


Nước mắt lòng ....sao đắng quá!... chị ơi


 


Trách gì đâu, mộng ước vỡ hết rồi


Để mưachiều ...lạnh ướt...bờ vai nhỏ !


                                    TQT


              *    *     *     *     *     *


                                                                


 


 


 


 


 


 


 


 



 


 


 


 


 


 


 


 

Thứ Tư, 9 tháng 6, 2010

Thứ Ba, 8 tháng 6, 2010

Ngủ ngoan nhé

Ngủ ngoan ! Hạnh phúc sẽ đến với em, em nhé !


Khổ thân em một đời mang biết bao nỗi buồn thầm kín, vùi sâu, chôn chặt để rồi bỗng dưng một ngày nào đó chợt vỡ òa , em khóc thầm theo những cơn mê


Tội nghiệp em kiếm tìm những niềm vui và hạnh phúc ảo vọng, để rồi một ngày nào em chợt nhận ra tất cả chỉ là phù du, nhìn lại đoạn đường dài phía trước đầy dẫy chông gai em vẫn cứ bước, để rồi....biết đâu ....


có nhà văn viết rằng " trên đời này không có bước đường cùng, chỉ có những ranh giới" nhưng than ôi! khi nhìn những ranh giới đó dẫu rằng có đủ can đảm nhưng không còn đủ sức vượt qua những ranh giới đó rồi


Mạnh mẽ lên em, đừng tuyệt vọng ! Cuộc đời vẫn còn những người tốt bên em , vẫn có những người lo lắng và nguyện cầu hạnh phúc sẽ đên với em


Ngủ đi em, và mơ những giấc mơ đẹp !

Vớ Vẩn Thật

Đã bảo rồi, sao cứ phải như vậy, còn phải lo cho cuộc sống thực của mình nữa, mua dây buộc mình để làm gì chứ ? đáng gì đâu


 Mặc kệ hết , đời là vậy, tương lai tươi sáng vẫn đang rộng mở , phải nên vì tương lai của mình T nhỉ :D


 Bản thân như thế nào thì ai biết, sống thực còn chả ăn ai, tội gì chìm đắm trong sống ảo , để rồi đến lúc nhìn lại tiếc ngẩn ngơ


cố gắng lên, can đảm và mạnh mẽ lên, đừng suy nghĩ nhiều, thành công hay thất bại chỉ ở chỗ này thôi


tiêu cực à, quên đi nhé, cứ sống vô tư , tìm kiếm tương lai tươi sáng


Ráng kiếm tìm hạnh phúc cho mình đi ,


Tạm biệt nhé HHT , những người bạn tốt, thân thiết,


Anh luôn luôn chúc mọi người hạnh phúc và thành công trong cuộc sống


 

Thứ Hai, 7 tháng 6, 2010

Tuổi thơ

Làn gió mang theo ký ức về
Ân cần ve vuốt những cơn mê
Thả hồn cùng mộng đi muôn nẻo
Chợt thấy tuổi thơ lặng lẽ về!


Tuổi thơ ơi ! buổi chiều chờ đợi
Bên bãi cỏ xanh mướt sát đường
Hình bóng cha về trong giá lạnh
Mang ngàn vất vả bóng tà dương


Tuổi thơ ơi! trưa hè oi ả
Cùng bạn rong chơi khắp cánh đồng
Bắt cá mò tôm thôi đủ cả
Bẻ chơi nhành lúa sắp ra bông


Tuổi thơ những buổi hoàng hôn xuống
Chúng bạn rủ nhau ra tắm sông
Đứa nào đứa nấy trần như nhộng
Chẳng ngại ngần chi! lội giữa dòng


Tuổi thơ ơi những đêm đông lạnh
Giận dỗi bỏ đi !dép đứt mòn
Cơ cực lang thang tìm chúng bạn
Đói lòng ăn tạm bắp ngô non


Tuổi thơ ôi những ngày đơn độc
Cất bước lang thang mọi nẻo đường
Mưa bụi đường trơn lòng lạnh buốt
Khóc hoài nước mắt rớt thê lương!!

Thương lắm tuổi thơ ! những ước thề!
Giờ tan theo gió hết say mê
Vùi vào kí ức bao thương nhớ!
Lạnh lẽo !muôn đời khóc chán chê

 

TQT

Những lời thơ đau

Kiếp Lữ Hành

Mưa lạnh bụi cuốn đường xa
Thân ai lạc lõng biết nhà nơi đâu

Lòng giá lạnh tấm thân phiêu bạt
Lang thang như một thứ lạc loài
Đời buồn chẳng nói cùng ai
Chỉ rong chơi mãi...cực hoài tấm thân

Lòng dối lòng trăm năm muôn ngả
Lang thang đời quên cả gió mưa
Tìm đâu chẳng thấy tình xưa
Chạnh buồn hồi tưởng như cưa đôi lòng

Trong làn mưa nhạt nhòa nước mắt
Lất phất bay hiu hắt chiều tà
Nhớ gì đâu phút chia xa
Âm vang ai hát câu ca nao lòng

Phút biệt li nỗi lòng da diết
Đường đời dài ai biết tìm ai
Mịt mù xa khuất tương lai
Đau buồn...chua xót...bi ai...nát lòng

Nhìn ra sông mưa bay nặng hạt
Vẳng đâu đây tiếng vạc lưng chừng
Gặp nhau như gặp người dưng
Thôi thà xa cách ta đừng tìm nhau

Bước nặng nề trên đường hiu quạnh
Chốn xa xăm giá lạnh! ai chờ ?
Đường xa muôn nẻo còn mơ
Quê nhà người gọi bên bờ dậu xanh
TQT 6/2003


Vô Đề
Núi non cằn cỗi
Em chẳng quay về
Để mình ai thăm thẳm trời khuya
Đếm từng vì sao phương trời héo hắt
Mưa bay ướt hết tóc dài
Giọt mưa hòa cùng nước mắt
Mặn chát
Vô tình chảy xuống bờ môi
Lãng tử mang hồn lên núi nhỏ
Ôm gốc cây đứng một mình
Tóc dài bay lơ thơ trong gió mùa thu
Lòng quạnh hiu buốt giá
Chút nắng không còn
Bao vinh dự cuộc đời
Tan biến theo mỗi cuộc tình
Chả thiết gì dù gió mưa mời gọi
Trong dĩ vãng còn một mối tình câm
Da thịt cằn khô theo nắng gió
Năm tháng phiêu bạt
Rồi trở về cùng hai bàn tay trắng
Hoa cỏ may tím ngắt bay lơ thơ trong gió
Lòng xót thương nhau nước mắt tuôn rơi
Em lấy chồng phụ người ta chờ đợi
Đem màu áo cưới bạc trắng như vôi
Cho lòng ai đắng

Mơ ngày nào dìu nhau trở về
Hai tâm hồn lạc lõng
Cùng sự lạng lùng tàn nhẫn của thế gian
TQT 12/2004


Mưa trong dĩ vãng ( viết tặng bạn Nguyễn Thu Hiền_Yên Bái)
Trời mưa ướt vai em bé nhỏ
Ướt cả đường về suốt đêm khuya
Giọng mưa khẽ rơi trên phố lạ
Trên ngàn cuộc tình lẫn cơn mê

Rồi em bước đi trên lối về
Mưa bụi âm thầm ngóng em đi
Đường xa có ai đang đứng đợi
Trông chờ người về mắt hoen mi

Ngóng chờ em mãi
Trên con đường nhỏ
Xin cho em về
Giọng buồn thương nhớ

Dẫu chẳng duyên kiếp
Xin em hãy về
Cho vừa mưa nắng
Trên ngàn đời thương!!!

Rồi một ngày em đi thật xa
Cho dĩ vãng chôn cùng cay đắng
Bước em đi không còn in dấu
Giọt lệ buồn chảy mãi ngàn năm!!!

Còn đâu bước chân em bé nhỏ
Mưa đợi mưa chờ suốt đêm qua
Tìm em biết đâu nơi xa lạ
Cho đời tìm về với mưa xưa
TQT6/2004


Còn lại một mình em

Còn lại một mình em
Ngồi khóc trên núi nhỏ
Mưa chiều nay lạnh lắm
Chị biết không

Lòng bể mênh mông
Xa nhau ngàn trùng
Nước mắt khô cằn
Đắng ngắt

Còn lại một mình em
Khóc thương cho số phận!
Khóc thương cho cuộc tình đã xa
Biết ai hiểu hay không hiểu

Núi nhỏ ngày xưa
Tóc thề bay theo gió
Giờ con lại mình em
Ai không khóc

Mười năm gió bụi
Em vẫn cô dơn một mình
Trách mùa đông lạnh lùng
Khóc thương Người không trở lại

Mưa bay lất phất
Mình em đứng chờ ai?
*     *     *
  
    
Gió thổi tóc bay....
Lanh....
Nước mắt rơi
Lòng ai đắng

Còn lại mình em
Mưa chiều nay lạnh lắm
Khoác áo vào đi

Gió vẫn thổi....
Mưa vẫn rơi....
Mùa đông
Mang theo lạnh lùng tàn nhẫn
Khóc thương ai?
TQT 2/2009


Gọi ( tặng HNH)


Vẫn gọi tên em
Dẫu biết thời gian không quay trở lại
Trách gió mưa vô tình
Làm bao mộng mơ òa vỡ!

Bờ vai nhỏ
Run run....

Gọi tên em! trong giấc mơ phiêu lãng
Gọi tên em! trong hò hẹn mong chờ
Gọi tên em! trong mộng ước tình thơ
Về đi nhé! ta chờ em mãi mãi
TQT3/2009




Hoa tigon


Bên bờ dậu hái một cành hoa
Lặng lẽ ngóng trông mắt nhạt nhòa
Thôi hết từ đây, xa cách nhé
Bạc lòng em nỡ phụ người ta!

Mưa vẫn cứ rơi hoa cũng rơi
Ti_gôn ơi lạnh buốt lòng tôi
Tình ơi sao cũng mong manh thế
Vụn nát như hoa cũng vỡ rồi

Thôi hết từ đây hết thật rồi
Thì tình ta cũng giống hoa thôi
Hoa tàn nhụy vỡ tình tan tác
Than khóc buồn đau chẳng hết lời
TQT 9/2008



Trở Về

Em về nắng chảy hai vai!
Mộng xưa oà vỡ ! còn ai bên mình ?
Em về ! cơn gió lặng thinh
Tiếc thương ! ôm chặt mối tình ngày xưa!

Em về ! trời chợt đổ mưa!
Thở than, hờn oán ! cho vừa tình đau
Em về! sao chẳng tìm nhau?
Gió mưa, cát bụi, để sầu cho ta





Ru

Ngủ đi em , mộng vỡ tan!
Ngủ đi quên hết trăm ngàn nỗi đau
Mười năm ôm những u sầu
Mộng xưa oà vỡ đớn đau trăm bề

Ngủ đi , tìm những cơn mê
Nhẹ nhàng theo gió em về bên ta
Tình xưa dẫu có nhạt nhoà
Thì thôi lau hết lệ sa hai hàng!

Buồn xưa trăm nỗi em mang
Đau thương lệ rớt hai hàng xa xăm
Ngủ đi em, một giấc đằm
Cơn mê theo gió về nằm cùng ta
7_2009


Mưa đầu mùa - tặng em gái NTK


Mưa cứ đến chẳng bao giờ lỗi hẹn
Đổ từng cơn làm ướt tóc em tôi
Như luật định từ quá khứ xa xôi
Mang đến cho em niềm vui nho nhỏ

Mưa rơi mãi trong buổi chiều lộng gió
Ướt môi son những cánh phượng chớm hè
Giọng thì thầm mưa như kể em nghe
Có một người... tìm giấc mơ nhỏ bé

Em đừng trách đừng giận hờn mưa nhé
Mưa thoáng qua cho tươi lại tâm hồn
Mưa vỗ về mưa an ủi em luôn
Ân cần lắm nhưng rồi mưa từ giã

Em biết không? mưa tìm về muôn ngả
Gieo nước lên những mảnh đất khô cằn
Không có gì để có thể cách ngăn
Mưa làm mát những tâm hồn héo úa

Mưa lại đến cùng ta như muôn thủa
Lại đưa ta tìm ngững giấc mơ hồng
Mưa đi rồi ta vẫn đứng ngóng trông
Nơi miền Nam có người em nhỏ bé

Muôn ngàn đời nay mưa vẫn thế
Vẫn đi tìm mộng ảo vẫn cô đơn
Mưa dại khờ! than thở suốt đêm buồn
Mộng òa vỡ! mưa tuôn vào nỗi nhớ

Mưa lại đến tìm em trong bỡ ngỡ
Ve vuốt bờ vai nhỏ bé đơn côi
Chạnh lòng không? Mưa! Ướt tóc em rồi!
Thôi em nhé!....đừng trách....mưa hờ hững
tháng 4_2009















Thứ Ba, 16 tháng 2, 2010

Thứ Bảy, 2 tháng 1, 2010

Năm 2010

năm cũ đã qua  , năm mới lại tới, đã qua một năm với biết bao gian nan, hi vọng năm nay sẽ xuôi chèo mát mái


can đảm và mạnh mẽ lên, những gì là quá khứ hãy chôn vùi nó trong quên lãng, cố gắng lên nào


năm mới, sắp đi 1 nửa cuộc đời rồi