Thứ Sáu, 26 tháng 4, 2013

Ru mưa



Ru tình một thời dang dở
Thương ta muôn kiếp phong trần
Ngủ ngoan! Tiếng mưa mức nở
Như là trách phận than thân

À ơi! Dâu bể phù vân
Long đong tháng ngày ngắn ngủi
Thương ai đường xa gió bụi
Trần gian lỡ bước không về

Ngủ đi! Tìm đến cơn mê
Lệ sầu vỡ tràn đôi mắt
Buồn trông bên song hiu hắt
Mơ về ký ức xa xôi

Tâm tư hoài niệm đơn côi
Tàn canh ngoài hiên mưa đổ
Rì rào tiếng mưa than thở
Xót lòng rời mộng thiên thai
TQT
26-4-2013

Chủ Nhật, 24 tháng 3, 2013

Viết ngắn.

1. Năm 2003.
 Sáng đi thi lại xong cậu sinh viên ra điểm đứng chờ xe buýt.
Người ăn mày tay khoèo, chân khuỳnh, miệng méo đi lại ngửa tay ra xin. Cậu sinh viên nhẩm trong túi quần còn 9000. Thôi thì trưa nay với tối nay mỗi bữa ăn một suất cơm 4000 thôi, cho người ta 1000.
Chiều đi học về thoáng thấy người ăn mày ban sáng. Vẫn áo quần nhem nhuốc ấy, mái tóc ngắn nham nhở ấy. Chỉ có điều lúc này người ấy đứng thẳng. Hai tay đút túi quần và đang cuời nói với một người khác, hình như cũng là ăn mày. Không còn đâu dáng vẻ tay khoèo chân khuỳnh miệng méo xẹo nữa.

2.Trên xe buýt, đầu sáng giờ cao điểm ghế đã chật kín hành khách.
    Một người đàn bà trung niên tất bật lam lũ ôm theo một cái túi lên từ cửa sau, dáng vẻ mệt mỏi. Bà đi qua hai ba hàng ghế nhưng không ai nhường ghế cả. Cô gái trẻ ngồi hàng ghế thứ tư thương tình đứng dậy bảo bà :
- Bác ơi ngồi đây đi ạ!
Người đàn bà trung niên ngồi xuống ghế không quên cảm ơn cô gái tốt bụng, nhìn cô gái đứng vậy người đàn bà liền ngồi xê dịch vào một chút, ghế được một khoảng trống rồi bảo cô gái:
- Cháu ngồi xuống đây đi này.
- Dạ thôi, bác cứ ngồi đi ạ!
- Cháu ngồi xuống đi, còn chỗ mà. Đứng làm gì cho mỏi chân.
Cô gái mỉm cười ngồi xuống chung ghế với người đàn bà. Xe đi qua ba điểm dừng thì người đàn bà bảo cô gái ngồi gọn vào cho bà ấy xuống.
Người đàn bà xuống xe, cô gái ngồi trên xe đi thêm hai điểm nữa cũng đứng dậy chuẩn bị xuống. Bất chợt cô sờ tìm điện thoại và ví, nhưng tìm khắp người với xung quanh không thấy đâu cả.