Lau đã trổ bông
Chị tôi đứng một mình bên bờ dậu
Thả tóc dài bay lơ thơ theo gió
Chị ngồi trải tóc vào mây
Tuổi mười lăm chị chìm vào mộng ước!
Rồi mang bao đắng cay
Bao biến cố cuộc đời!
Khổ chị tôi vẫn sống trong ảo vọng!
Tưởng đâu số phận đã an bài
Tưởng đâu cuộc đời con gái
Trôi đi bình yên như muôn thủa
Chị ngồi ngẫm xót thương mình
Chị tôi hát
Chị tôi chờ
Chị tôi buồn
Chị tôi khóc
Nước mắt chị chảy dài vào đắng cay
Thương chị khi xa nhà
Không lời đưa tiễn
Chị ngậm ngùi ngắm hoa xoan rụng xuống
Chị xót xa nhìn em về trong chiều mưa rơi
Hoa xoan rụng
Chị tôi ra đi
Một lời chị khóc thương em
Nhớ cây lau trổ bông
Chị chia cho em một nửa
Nhớ từng cọng cỏ gà xưa
Từng nhánh củi chị mang về
Từng cuốn sách
Từng dòng chữ vụng dại chị viết cho em
Thương chị ngày chị lấy chồng
Trời mưa dai dẳng
Chị gục đầu chị khóc
Xót xa.............
Chị tôi qua thời con gái lâu rồi
Mười hai bến nước cũng đi vào dĩ vãng
Chiều nay
Hà Nội đổi gió
Đưa em về, về với tuổi thơ
Đứng trên núi nhỏ đợi chờ
Tha thiết gọi ... chị ơi
Ngày xưa
Chị cõng em trên bờ vai còm cõi
Chân em đau !
Chị khóc
Nước mắt chị nhỏ xuống
Làm em càng thấy xót xa
Chị cùng em ngồi chờ đợi cha về
Em tủi thân
Em khóc
Thương chị , thương em !
Thôi nhé chị ơi
Thân em lận đận
Phận em long đong
Chị đừng nghĩ làm gì
Chiều nay.....nguyện cầu
Chị tôi hạnh phúc
TQT-QN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét