Thứ Bảy, 3 tháng 7, 2010

Tin buồn từ ngày mẹ cho mang nặng kiếp người......






 


Em đứng lên gọi mưa vào hạ, từng cơn mưa..... , từng cơn mưa........, mưa thì thầm dưới chân ngà ...........


Lâu lắm rồi, không tìm được một phút bình an .


Thi sĩ Xuân Diệu đã chẳng có câu thơ


"Thà một phút huy hoàng rồi chợt tẳt


Còn hơn buồn le lói suốt trăm năm"


Có thể không, có thể tìm được phút huy hoàng  ít ỏi ấy?


Sao không vô tư mà sống, sao cứ phải mang nặng những nỗi buồn, để rồi ngồi nhìn lại những gì đã qua, mà than thở?


Nhưng khổ cái, muốn vui lắm chứ, nhưng có thể được không, khi nhìn con đường phía trước mà ngần ngại, liệu có được không, khi trót sinh ra đã mang trong mình cái tính kiêu ngạo, không chịu xin xỏ hay hạ mình trước người khác?


Khổ thật. dường như trong cuộc sống, để công việc suôn sẻ và tốt hơn thì phải hạ mình xin người khác, và những người kia dường như thích thú được như vậy , bản thân mình dường như cũng chẳng khác gì họ khi có người cầu xin mình điều gì , ? sao con người  sống với nhau cứ phải thế nhỉ? sao họ không bao dung, không sẵn sàng giúp đỡ người khác khi họ gặp khó khăn, mà cứ phải chờ người ta cầu xin nhỉ?


Hay cuộc đời là vậy, sinh ra, sống , và tồn tại là phải thế?


Cuộc sống cứ như vậy thì xin lỗi cụ Xuân Diệu chứ, lấy đâu ra phút huy hoàng???


Cuộc đời cứ như vậy đấy, đếm từng ngày trôi qua,  vô tình, hờ hững, bức xúc, dữ dội ,với những công việc bề bộn, chẳng đâu vào đâu và làm mãi không xong


Làm gì? Cả 4 mùa, vẫn thế, năm này qua năm khác vẫn thế, Mùa đông thì lạnh, mùa xuân thì ấm, mùa hè thì nóng, mùa thu dịu mát hơn, cứ thế, tháng này qua tháng khác, mùa này qua mùa khác, năm này qua năm khác, đôi khi chỉ muốn cuộc sống bình an, nhưng hỡi ôi, đã từ lâu rồi có muốn cũng chẳng được


Xin đừng, đừng bảo rằng mình mệt mỏi quá, đừng buông xuôi nhé ! rồi thành công sẽ đến, có lẽ không xa nữa đâu!


 


 


 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét