Chủ Nhật, 12 tháng 8, 2012

Chó

Ngẫm cũng thấy oan cho con chó . Chẳng hiểu cái quan niệm người phương Đông chúng ta như nào , bao nhiêu tội lỗi trút hết lên đầu con chó.
Hồi xưa đi học mà bị điểm kém về là ăn chửi " học dốt như chó" .Hay lỡ làm việc gì bị hỏng thì câu nhận được cũng là " ngu như chó".
Rủi có thằng nào đểu giả lừa lọc người khác sẽ bị rủa là " thằng chó " "thằng chó chết " hơn tí nữa thì là " thằng chó chết 
không riềng " " con chó ghẻ kinh niên " v v.... có lẽ theo quan niệm của người Phương Đông nói chung và dân Việt nói riêng thì con chó là sự kết hợp hài hòa giữa sự ngu dốt và đểu giả . 
Ở VN ra đường mà bảo người khác là " chó " thì phải 90% cãi nhau to , vớ vẩn còn có máu rơi .
Kể ra cũng không phải , cũng như người , người có thằng đểu , thằng tốt, thằng ngu , thằng khôn . Chó cũng có con thế lọ , con thế chai , có con chó khôn được huấn luyện làm chó cảnh sát , chó mật vụ , chó diễn viên . Lại có những con chó chỉ nuôi cho thau tháu rồi nhét vào nồi với riềng , mắm tôm .
Mình đọc nhiều truyện về chó , Con chó Bấc , Nanh Trắng của Jack London , Kazan của James Oliver Curwood ..... , đến Con chó xấu xí của Kim Lân vv.... mình thấy ở cho đa số là những con vật trung thành , tình cảm .
Nhà mình hồi xưa cũng có mấy con chó . Con đầu tiên mình biết là con Tô , hình như lúc đó mình khoảng 3,4 tuổi gì đấy . Con chó vằn hổ, rất dữ , nó chỉ ăn cơm nguội độn sắn, khoai lang . mà bữa đói bữa no . con đấy khôn , trông nhà tốt, về sau hình như đói quá bị câu mât, mình với chị Ngọc đi tìm cả buổi chiều.
Hồi ở Thạch Thất bà nội có con chó gọi là con NíchKi , hình như nó còn hơn tuổi mình .Con này cũng rất khôn , bố mình bảo nó mà chết thì chôn chứ ko bao giờ thịt . Lứa cuối nó đẻ ra 2 con bà nội cho mình với thằng Châu mỗi đứa 1 con , con Nichki sau lứa đó thì cũng già, rồi chết.
Mẹ mình mang 2 con chó về Xuân Mai nuôi , hồi đó bé biết đếch . Ấy thế mà cũng tính như đúng rồi nhá , thằng Châu được con to hơn đặt tên là Tô , mình được con bé đặt tên là Minu , mình với nó tính sau này 2 con chó đẻ con , bán chó con lấy vốn . khà khà ... Tính vậy thôi nhưng cái quan trọng nhất mình không tính . Khốn nạn ! Lúc đó bố mất rồi , nhà còn 6 anh em ăn học , cơm người còn chả đủ chứ nói gì cơm chó , Minu nhà ta lại hay ăn vụng , chủ của nó cũng bị mấy anh chị ghét nữa, thế là nó bị hành hạ suốt ngày . Mụ Ngọc ( riêng việc này éo gọi chị nữa) nhiều lần túm cổ quẳng nó xuống ao . Nghĩ cũng tội , nó có ăn vụng cái chó gì đâu ngoài tí cám lợn , . Thế rồi 1 hôm Lão Tuấn sắp phải đi thực tập , bà già lo tiền sốt xình xịch , mình đi học về thấy thằng Châu mặt buồn thiu, nó bảo " mẹ bán minu rồi" . Lúc đó đang tức nên cũng kệ mẹ , thế đẽo nào đêm hôm ấy mơ thấy nó về nó trách, bẩu " tôi ăn ở như nào đâu mà anh vô tâm thế" .Mình biết đếch, bà già bảo bán cho người ta nuôi , cũng khù khờ tin . Mẹ ! chó hơn 10kg rồi ai rước về mà nuôi được , chỉ có vào nồi !
Ấy thế nhưng thằng em còn con Tô, con này lạ lắm nhá ! Thấy người nhà đánh nhau là xông vào bênh , về sau hình như nó bị đường ruột nó chết , thằng Châu khóc tu tu , khổ thân .
Về sau mình cũng nuôi 4,5 con chó từ bé đến lớn , cũng nhiều chuyện vui, buồn , dưng mà để dịp khác .
Nói vậy , nhưng mà mình cũng chả bênh cái giống chó, nhiều con tởm bỏ mẹ . Ngày xưa mình đi học toàn bị chó đuổi cắn không , cả 2 năm lớp 1, lớp 2 đi học toàn phải chờ đi cùng bạn ( sợ chó mà) . Hôm đi về 1 mình con chó nhà ông Thắng đuổi chạy rơi mẹ cả dép .
Hồi học cấp 3 mình hay đi qua chỗ nhà ông Cường Ngọng , có con chó vằn vện hay đuổi , ban đầu mình cầm gậy hay lấy đá ném trả . Hôm mình thấy ghét quá mới đem cái ống thuốc bả chuột tẩm vào miếng thịt kho . chờ nó đuổi thì quẳng ra, nó ngửi ngửi rồi cắp chạy , khà khà . Nửa tháng sau mình quay lại đi đường ấy không thấy bóng dáng nó đâu nữa . 
Mà chó ỉa cũng khiếp, ở HN nhiều nhà cứ thả chó ra, nó toàn ra cổng nhà người ta để ỉa , hôm trước nhà đứa em cũng bị chó ỉa 1 bãi ngoài cửa , đang xui nó đánh bả đây :P
Túm cái váy lại là tự nhiên mấy bữa nay thèm ăn thịt chó ! Tiên sư cái giống chó, 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét